3G47

Mẹ cũng liều mạng vì các cậu rồi đấy QAQ

Câu trả lời (1) - Giận

Hơi OOC một chút (?). Dù sao thì cũng đừng coi là thật = v =

___________________________________________

Câu trả lời (1) - Giận

Dịch Dương Thiên Tỉ luôn có cảm giác mơ hồ khi nghĩ đến người bạn đời của mình. Đuổi vờn nhau ba năm, ở bên nhau ba năm, xa nhau hai năm và cuối cùng kết hôn, cũng không phải là một kịch bản tình yêu quá kịch tính, nhưng bản thân anh cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ rơi vào một câu chuyện dài dòng, đôi khi cảm thấy mệt mỏi và chới với như vậy.


Thỉnh thoảng, trong những phút rỗi nhàn hiếm hoi, Thiên Tỉ lại cảm thán tại sao cuộc sống không dễ dàng hơn một chút. Chuyện tình yêu mà đơn giản như công việc thì tốt biết bao nhiêu, dù rằng An Vũ Phượng Dương luôn cười nhẹ và thủ thỉ: “Anh biết không, chúng ta đã và đang yêu nhau rất dịu dàng. Anh còn muốn gì hơn thế?”. Sự thực là anh không hề thấy có gì là dịu dàng ở đây cả, và anh chỉ chực thốt lên:“Em có biết anh đã vất vả nhiều đến mức nào để có thể ở bên em như bây giờ không?”. Lần nào cũng thế, cô luôn luôn đưa ngón tay búp măng xinh đẹp đè lên môi anh: “Em biết! Nhưng hãy cảm nhận đi, và rồi anh sẽ thấy.”


Cho đến khi trở thành cha của hai đứa con, Thiên Tỉ vẫn cảm thấy Phượng Dương - người tình, người vợ, tri kỉ của anh - là một vật thể mang đầy tính thử thách và khó khăn. Anh đã từng hỏi Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, rằng cuộc sống gia đình của họ như thế nào. Câu trả lời không giống nhau, nhưng suy đi tính lại vẫn chỉ có một nghĩa.


“Cô ấy luôn rõ ràng, mây là mây và trăng là trăng, không bao giờ để anh phải suy nghĩ đến tầng nghĩa thứ hai trong lời cô ấy nói. Đơn giản là vì cô ấy không cần anh phải hiểu thế giới nội tại kì bí đó. Thực ra anh chưa bao giờ hiểu lầm cô ấy, vì anh không có cơ hội. Ở một góc độ nào đó thì ừ, cuộc sống gia đình của anh rất êm đềm.”


“Tớ không biết, có lẽ là hạnh phúc. Bởi vì tớ luôn muốn về nhà hàng ngày, ăn một bữa cơm, tắm rửa thoải mái, kể chuyện cho con và ôm cô ấy đi ngủ. Tớ thích ngủ ở nhà, để sáng hôm sau có thể hôn cô ấy trước khi đi làm. Mỗi lần đi công tác xa nhà nhiều ngày, cô ấy thường chỉ nhắn tin nhắc tớ uống vitamin và gọi điện nhắc trợ lí của tớ bắt tớ ăn cơm đúng giờ. Tớ không biết chính xác cô ấy có nhớ tớ không, vì chưa bao giờ cô ấy nói mấy lời mùi mẫn. Nhưng cô ấy gửi ảnh con hàng ngày cho tớ xem và nói rằng con rất nhớ ba. Cậu thấy đấy, con gái tớ luôn gọi tớ là daddy chứ không phải ba, nên tớ luôn mặc định rằng đó là lời của cô ấy. Thỉnh thoảng tớ muốn nghe cô ấy nũng nịu hay nói vài lời mà lẽ ra phụ nữ nên nói, nhưng cô ấy thường hôn tớ thay vì trả lời trực tiếp. Nên chắc là cô ấy cũng yêu tớ nhiều như tớ yêu cô ấy.”


“Tóm lại, chúng ta đều không hiểu nổi vợ mình, đúng không!?”


Đó rõ ràng là một dấu chấm than đầy cảm xúc và một dấu chấm hỏi chỉ để cho câu nói thêm sinh động, Thiên Tỉ thầm nghĩ. Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt rầu rĩ của người anh em lâu năm, bật cười và vỗ vai anh.


“Họ không cần chúng ta phải hiểu họ quá nhiều. Nên em không cần phải lao tâm khổ tứ cho vấn đề này. Cảm nhận đi, cảm nhận sự tri kỉ của hai người.”


Vương Nguyên thì xua xua tay và nói.


“Thực ra tớ cũng không biết định nghĩa tri kỉ của cậu là gì, nhưng với tớ, tri kỉ là việc cô ấy biết tớ đang khóc hay đang cười, đang vui vẻ hay mệt mỏi qua những mẩu tin nhắn điện thoại; cô ấy biết khi nào tớ cần được âu yếm vỗ về và lúc nào thì cần bị mắng cho một trận. Mà nói chung là xa nhau đến mấy tớ vẫn cảm nhận được hơi ấm của cô ấy. Đơn giản thế thôi.”


Thực ra Vương Tuấn Khải vốn là một kẻ lắm điều, nhưng Thiên Tỉ nhận thấy từ ngày quen biết Chân Tịch Quân, Vương Tuấn Khải trở nên im lặng hẳn. Anh không càm ràm nữa, mà chỉ nói những gì là trọng điểm, dù đôi khi hơi khó hiểu, nhưng thoải mái hơn hẳn những tràng giang đại hải khó tiêu hóa không kém của ngày xưa. Phượng Dương nói đó là vì Tịch Quân vô cùng trầm lặng, và Khải thì nâng niu sự yên tĩnh ấy đến mức chỉ dám nín thở khẽ khàng bước vào thế giới của cô ấy. Một kẻ oai phong đến mấy cũng cảm thấy mình bé nhỏ trước đại dương bao la dâng cuộn sóng triều.


Còn Vương Nguyên vẫn nói nhiều như thế, vì Thụy Li thích nghe. Chỉ có vậy. Thật tuyệt, ThiênTỉ thở dài, vì đôi khi anh không được nói, nói làm gì khi anh chỉ vừa mở miệng vợ anh đã biết hôm nay anh muốn ăn gì. Thiên Tỉ cảm thấy bất lực vô cùng, ngay cả quyền lợi nhõng nhẽo cũng bị tước mất một cách đầy dịu dàng và chu đáo.


*


Có những sáng thức dậy, ví dụ như sáng hôm nay, Thiên Tỉ đã dự định sẽ kiếm chuyện gì đó để nổi giận với vợ mình. Có thể viện cớ, cô ngủ lười không chịu dậy làm cơm sáng, quần áo chưa là phẳng phiu, các con bị muộn học, con Tan Tan giống Husky Alaska chưa được ăn,... Tạm thời đầu óc mơ màng của anh mới chỉ phác ra đến đó. Thiên Tỉ mắt nhắm mắt mở mò mẫm vào phòng tắm hoàn toàn dựa vào trí nhớ của cơ thể, và khi tỉnh táo trở lại, anh nhớ ra một vài điều quan trọng. Thứ nhất, vợ anh ngủ lười là vì hôm qua anh không cho cô đi ngủ sớm. Thứ hai, quần áo của anh chưa bao giờ nhăn nhúm, vì bằng một vài mẹo thần kì gì đó của mấy cô hàng xóm người Nhật, rất hiếm khi vợ anh phải là quần áo buổi sáng cho anh. Và anh bỗng nhớ ra, với công việc dạy nhảy của mình, chỉ trừ khi đi kí kết hợp đồng với các công ty truyền thông điện ảnh, âm nhạc gì đó là mặc suit, còn đâu anh đều mặc đồ thể thao. Thứ ba, sắp nhỏ nhà anh hôm nay được nghỉ học vì cô giáo chủ nhiệm làm đám cưới, mà hình như buổi chiều anh sẽ phải hộ tống hai bạn trẻ đến bữa tiệc tân hôn, bởi lẽ cô giáo chủ nhiệm là fans hâm mộ-lâu-năm-cuồng-nhiệt-của-ba-và-cô-tha-thiết-mời-ba-đến-dự. Và anh sẽ phải đi. “Vì tương lai con em chúng ta, hãy vui vẻ mà đi nhé anh yêu!”- tối hôm qua Phượng Dương đã véo một cái thật mạnh vào mạng sườn của anh như trả thù. Thứ tư, còn Tan Tan, rất tiếc, sự tồn tại của nó như một thành viên thứ năm trong gia đình là cả một sự nhượng bộ vô cùng lớn của Phượng Dương, vì cô không thích chó mèo. Cô đã nói anh có thể nuôi bồ nhí, à không, đứa con gái út là Tan Tan trong nhà, nhưng cô hoàn toàn không chịu trách nhiệm với sức khỏe của nó. Nhưng dù vậy, anh vẫn thấy những gói thức ăn cao cấp cho Husky chưa bao giờ hết, và anh chưa bao giờ phải đi mua đồ vệ sinh cho Tan Tan lần thứ hai. “Tan Tan có thể hôi, nhưng các con và anh không được phép hôi. Vậy nên ba người phải chịu trách nhiệm cho mùi thơm của cả nhà.” Tóm lại, nếu như anh lấy Tan Tan ra làm cớ để giận hờn cô, thì anh và Tan Tan xác định không chốn nương thân.


Thiên Tỉ ngồi thừ người ra trên sô pha, cố tìm một lí do đường hoàng tử tế để giận hờn, cho đến khi tỉnh lại bởi tiếng réo rắt của cái dạ dày được đánh thức bởi mùi cháo đậu xanh quen thuộc. Anh giật mình nhận ra con trai và con gái, và con gái út nữa, đang mở mắt tròn xoe nhìn anh một cách hiếu kì. Phượng Dương dọn bát đũa ra bàn ăn, không thèm liếc anh một cái.


“Trưa nay em phải bay chuyến 1 giờ đi Hàng Châu, đi hai tuần. Anh cho con đi ngủ, nhớ dậy đúng giờ để đi dự lễ cưới của cô giáo. Anh tự lo chuyện quần áo cho cả nhà đi nhé, chúc anh may mắn.”


Vậy là chưa kịp giận dỗi gì thì cô đã đi công tác mất rồi sao? 


“Sao bây giờ em mới nói? Anh và các con chưa kịp chuẩn bị gì hết.”, Thiên Tỉ chau mày.


“Đâu phải lần đầu tiên em đi gấp như vậy đâu, anh còn chưa quen sao?”, Phượng Dương thong thả nói, đoạn quay qua nháy mắt với các con, “Hai bạn trẻ nói phải không?”


“Dạ phải!”, hai khuôn miệng giống nhau như đúc đồng thanh.


“Làm sao anh quen được với việc mẹ của các con anh cứ đột ngột biến mất như thế?”, khuôn miệng bản chính mấp máy, “ Lại nói nữa, em đi vội vàng như vậy thì còn hành lí đồ dùng, giấy tờ công việc chuẩn bị làm sao kịp? Anh đã bảo em đổi việc đi cho đỡ vất vả rồi cơ mà!”. Ông chồng nào đó càng nói càng hăng, vừa thương vợ vừa thương con lại vừa thương thân, trong giây lát cảm thấy tủi thân vô bờ.


Hai đứa nhóc nhìn ba, ngó mẹ, thăm dò ánh mắt của nhau rồi nhanh chóng ăn hết bát cháo, uống hết sữa rồi dắt nhau chạy biến vào phòng cùng cái đuôi phe phởn vẫy vẫy sau khi no bụng của Tan Tan. Mẹ bảo rồi, một khi ba bất thường có nghĩa là phải tìm cách tránh đi chỗ khác.


Thiên Tỉ lặng lẽ dọn bát sau khi bữa sáng kết thúc. Bàn tay nhịp nhàng cử động dưới vòi nước mát, như đã vô cùng quen thuộc với cảm giác cầm giẻ rửa bát và mùi xà phòng hương chanh. Anh không biết có phải đang tức giận không, vì anh chẳng nghĩ được gì cả. Đầu anh rối tung lên vì một chuyện chẳng ra đâu vào đâu, nên anh đang hoang mang quá đỗi.


Phượng Dương nhẹ nhàng đón lấy bát đũa từ tay anh và tráng lại nước sạch ở chậu làm bếp bên cạnh rồi đặt vào máy sấy. Cô với lấy chiếc khăn bông áp lên tay chồng mình, chậm rãi lau khô tay cho anh, tay cô cũng ráo nước nhờ chuyển động ma sát của chiếc khăn. 


“Đừng giận em. Đôi khi em cũng muốn ích kỉ và bướng bỉnh, ít nhất là trong chuyện này. Em sẽ còn làm công việc này cho đến khi nào em thấy chán. Vậy nên anh, tình yêu của em, hãy bao dung với em. Nhé?”


Anh sững sờ trong giọng nói dịu dàng của cô. Vậy là anh đang giận dỗi thật sao? 


“Anh có giận em đâu...nhỉ?”


“Có giận không? Em thấy anh đang muốn giận còn gì.”


“Sao em biết?”, anh cảm nhận được giọng mình nhuốm đầy ngạc nhiên.


“Chồng em như thế nào chẳng lẽ em không biết sao? Đừng giận em nữa nhé.”, nói rồi cô treo lại khăn bông lên móc, kéo tay anh vào phòng ngủ.


Thiên Tỉ vừa sắp hành lí cùng cô vừa nghe dặn dò với cấu trúc “Em biết là anh vẫn nhớ, nhưng em cứ nói lại nhé...” trong sung sướng. Anh vừa giận cô đấy! Là giận dỗi đấy! Cần gì phải tìm lí do, hóa ra cũng có thể tự nhiên bộc phát được, thật là tuyệt!


“Đừng nhớ em quá nhé!”. Bởi vì em sẽ rất nhớ anh. Cuối cùng Phượng Dương cũng đóng được chiếc vali lại, đẩy nó ra gần cửa. Hai tay cô ôm lấy khuôn mặt anh, dịu dàng đặt lên mắt anh một nụ hôn.


Lúm đồng tiền nở rộ như mặt trời ban mai ấm áp trong đáy mắt cô, anh hôn phớt lên môi cô và vội vàng nói trước khi nụ hôn trở nên nồng nhiệt, “Đừng nhớ anh quá nhé!”


Bởi vì anh sẽ rất nhớ em.


Thực ra không phải muốn giận em, mà dường như anh luôn cảm thấy không thể thỏa mãn. Ngày qua ngày, lại càng muốn nhận được nhiều hơn, được em yêu nhiều hơn, được sống trong bầu không khí của em nhiều hơn. Giống như một đứa trẻ tìm mọi cách để gây sự chú ý. Trong cuộc sống bộn bề có quá nhiều mối bận tâm, anh chỉ muốn ích kỉ một chút, bẻ lái ánh nhìn của em về phía anh nhiều hơn thôi. Vậy nên thỉnh thoảng anh sẽ giận em như thế đấy. Tình yêu của anh, hãy bao dung với anh, em nhé?


评论
热度(3)