3G47

Mẹ cũng liều mạng vì các cậu rồi đấy QAQ

Câu trả lời (2) - S&M

Câu trả lời (2) - S&M

Khi hỏi Vương Tuấn Khải rằng người bạn đời của anh giống mùi hương gì, anh sẽ nghĩ đến hương hoa quế ngọt ngào và giản dị lẫn với mùi gió biển. Đó là một sự kết hợp đầy mâu thuẫn.


“Cũng không phải là mâu thuẫn. Hoa quế thơm vừa nồng nàn vừa dịu mát, có vị ngọt lành và hương bay rất xa. Cho nên nó còn có tên khác là Cửu Lí Hương. Anh cứ nghĩ nó bay xa đến tận biển đi, khi đó sẽ hòa quyện cùng cái mặn mòi của gió cát đại dương.”


Anh gật đầu, anh thích số 9 một phần là vì thế. Tịch Quân luôn có một cách lí giải nào đó khiến mọi thứ trở nên hợp lí, hoặc không thì đều khiến người nghe cảm thấy bùi tai và muốn tin vào điều cô ấy nói. Đó là cái tài của cô ấy, và thật dễ hiểu khi Tịch Quân trở thành một chuyên gia tư vấn tâm lí. Đôi khi cô có thể bỏ qua một vài kiến thức khoa học và dùng thủ thuật của riêng mình để giúp đỡ bệnh nhân - lời nói đầy quyền năng - mà Vương Tuấn Khải vẫn hay gọi là “mánh khóe tinh vi”.


“Không, anh không thể gọi như thế. Em là người giản dị và thẳng thắn, có gì nói đấy. Anh thử nghĩ mà xem.”


Vương Tuấn Khải không bao giờ muốn tranh luận chữ nghĩa hay lí lẽ với Tịch Quân. Hầu như lần nào anh cũng thua, và từ đó anh học được cách giữ im lặng. 


Như đã nói, Tịch Quân là một thực thể tổng hòa của những sự mâu thuẫn mà Vương Tuấn Khải muốn dùng cả đời này để tìm ra đáp án của những nghịch lí trong cô. Đến bây giờ, tính cả dấu hỏi to đùng hồi 5 tuổi, thì anh chỉ biết được vài đáp số. Mà người anh yêu, không chỉ lắm mâu thuẫn và phức tạp, cô còn là một bảng ô chữ rối rắm, lắt léo mà anh tin là, có thuộc hết bách khoa toàn thư cũng không giải ra được. Đúng vậy, cô giản dị và thẳng thắn như trò chơi ô chữ, các câu hỏi rất rõ ràng, rõ ràng đến mức chẳng có chữ nào là anh không hiểu. Quan trọng là khi đọc xong câu hỏi anh luôn hoang mang: “Cái gì mới là hợp nhất?”


“Em không phàn nàn có nghĩa là anh làm đúng rồi. Hợp nhất hay hợp vừa có ý nghĩa lắm không? Anh cần phải bình tĩnh lại, ngồi cạnh em và im lặng như thế. Thả lỏng người ra nào.”


Thực ra do tính chất công việc nên Tịch Quân phải nói nhiều khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cô không thích nói cho dù chất giọng của cô đầy ma lực. Và đấy, cô không thích nói nhưng lại đi tư vấn tâm lí cho người khác, một nghề dùng ngôn ngữ biểu đạt là chính. Những khi không cần nói, cô sẽ chìm vào sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Không rõ có phải là một kiểu thiền định tâm hay không. Một lần nữa, Vương Tuấn Khải lại cảm thấy đau đầu vì vợ mình.


“Tại sao anh lại phải đau đầu về một vấn đề anh không thể can thiệp, giải quyết hay thay đổi? Đừng tự chuốc phiền não vào người như thế.”


Tính kĩ thì, anh đã ngừng tự xoắn quẩy kiểu này được 5 năm rồi. Như giới trẻ hay nói, câu gì ấy nhỉ, “sống đơn giản cho đời thanh thản” à? Nói kiểu văn nghệ sĩ thì là “càng đơn thuần càng hạnh phúc”. Nói kiểu của vợ anh thì là, “Thời gian anh bận nghĩ sâu xa có thể dùng để yêu con và làm việc nhiều hơn”. Vương Tuấn Khải nghi ngờ, người nghĩ nhiều nhất, sâu xa nhất, thâm thúy nhất không phải là em sao?


“Là em! Cho nên anh không cần cố gắng làm hộ em.”


Dịch Dương Thiên Tỉ và Vương Nguyên đều phải công nhận, thực sự Vương Tuấn Khải đã trải qua quá nhiều khó khăn. Mỗi khi gặp nhau trong quán bar cũ dưới tầng hầm, hỏi thăm hết chuyện công việc và nói tới chuyện gia đình, Dịch Dương Thiên Tỉ luôn thầm cảm ơn những lời dịu dàng của Phượng Dương, và Vương Nguyên luôn trở về hôn Thụy Li tới tấp vì thói quen pha trò tếu táo của cô. Nhưng hai người hiểu, việc khó khăn nhất đối với đại ca chính là bắt anh rời xa bà chị dâu khó tính chỉ độc miệng khi nói chuyện với Vương Tuấn Khải của họ. Vương Tuấn Khải hay bám lấy người mình yêu quý, và một khi đã bám thì sẽ bám rất dai. Còn Chân Tịch Quân, dường như đại ca chỉ hận không thể “nhiếp hồn” để trở thành một với cô ấy.


Vương Nguyên uống cạn ly bia nóng, hỏi.


“Tiểu Khải, có phải là anh bị M rồi không?”


Thiên Tỉ đập lên lưng Vương Nguyên, cười nói.


“Không phải là bị M. Mà là đại ca tình nguyện bị S, hiểu không?”


Đó là một sự chiều chuộng và dung túng. Trước khi kết hôn, những khoảng thời gian họ có với nhau phần lớn là yêu xa. Tính chiếm hữu mạnh mẽ của Vương Tuấn Khải bức anh phải tìm cách vượt qua sự lãnh đạm của Tịch Quân, chấp nhận những nghiêm khắc của cô đối với mình. Ít ra khi cô nói, cho dù không phải những lời ngọt ngào, anh vẫn còn có cảm giác anh được quan tâm, được yêu thương. Không ít lần Vương Tuấn Khải hoảng hốt khi thấy cô cười nói nhẹ nhàng với người khác, nhưng cô chỉ im lặng ngủ trong lòng anh, hoặc im lặng nấu cơm cho anh. Ban đầu anh còn nói nhiều, anh nghĩ anh phải nói để cô vui, để cô cảm thấy thoải mái. Nhưng rồi dần dần anh hiểu được một vài điều, và anh phát hiện ra mình yêu sự im lặng ấy.


Điều đó không có nghĩa hai vợ chồng họ giao tiếp với nhau bằng những bản nhạc không lời. Mặc dù đúng là chỉ cần nghe Tịch Quân đang mở bản nhạc nào, Vương Tuấn Khải sẽ biết sự thay đổi tâm trạng tinh tế nhất của cô. Khi Vương Tuấn Khải muốn nghe cô nói, cô sẽ ngẫm nghĩ một lúc và rồi đưa anh vào những thế giới xa xăm kì lạ của riêng mình. Tịch Quân là nàng thơ của anh.


Tịch Quân nói trong anh có một phần trẻ con không bao giờ lớn, vậy nên cô luôn phải nghiêm khắc với phần tính cách đó, để anh khỏi bốc đồng và gây họa. Mỗi khi anh gặp phải chuyện này chuyện kia, cô thường ôm anh vào lòng, điều chỉnh tư thế để anh gối lên cánh tay, dụi mặt vào hõm vai mình. Cô thường vuốt tóc anh, xoa và vỗ nhẹ lên lưng như an ủi, phân tích các vấn đề theo nhiều hướng và đặt ra các giả thiết, những câu trả lời trong từng tình huống cho anh nghe. Đến khi anh ra dấu rằng mình đã hiểu, cô sẽ tiếp tục lan man sang những câu chuyện khác, cho đến khi Vương Tuấn Khải phát điên lên chặn lời cô lại bằng những nụ hôn.


“Đã tập cho anh thói quen im lặng, thì đừng nói nhiều như thế chứ!”


“Vậy hãy tập cả thói quen nghe em nói nhiều đi.”


Giống như hai người anh em, Vương Tuấn Khải luôn thấy yên bình nhất khi ở nhà với gia đình mình. Anh vẫn vô cùng tự hào rằng Tịch Quân đúng là một người mẹ hiền mẫu mực. Cô chưa bao giờ gặp lúng túng trong các vấn đề với con cái.


“Anh biết không, khi mà người ta đã quá quen thuộc với trẻ con thì chẳng có gì là khó cả. Vương tiên sinh ạ, so với nuôi dạy ba đứa nhóc của ngài, thì ở bên cạnh ngài, yêu thương ngài, chăm sóc ngài còn vất vả khó khăn hơn nhiều.”


Vương Tuấn Khải thừa nhận, nhìn chung thì anh vẫn được nhận nhiều hơn cho. Ngày xưa khi xa nhau, anh luôn có cảm giác mình chẳng làm được gì cho Tịch Quân cả, cô luôn kín kẽ và thoải mái với mọi việc như thể đã chuẩn bị cẩn thận. Cho đến khi cùng chung sống, Vương Tuấn Khải mới phát hiện ra Tịch Quân luôn lo lắng chu đáo cho người khác mà nhiều khi cứ bỏ quên bản thân mình. Và anh vui sướng chăm sóc cho cô, đón nhận sự ỷ lại vô thức của cô vào mình.


“Phụ nữ độc lập là tốt. Nhưng nếu có một bờ vai vững chãi để tin cậy, em sẽ không ngần ngại mà dựa vào.”


*


Tịch Quân giữ trong mình rất nhiều yếu tố của một người phụ nữ truyền thống, ví dụ như việc tỉ mẩn ướp trà và ủ rượu quế hoa. Vương Tuấn Khải hay uống đến mức Vương Nguyên còn cảm thấy hương hoa quế phảng phất trong những ca khúc anh sáng tác. 


“Nói cho chính xác thì, đó là hương vị của tình yêu thương.” Thụy Li gối đầu lên đùi Vương Nguyên để anh massage và ngủ thiếp đi trong bản thu âm mới của chồng mình. 

Dấu yêu ơi, em có còn thương tôi?

Hương mặt trăng vương trên làn tóc rối

Khi nhớ nhung đong đếm bằng chờ đợi

Nhờ ánh sao dẫn lối gọi em về...


Các sáng tác của Vương Tuấn Khải có giá trị tăng theo cấp số nhân, càng ngày đối tượng nghe nhạc của anh càng được mở rộng. Ngoài những ca khúc sáng tác theo đơn đặt hàng, chủ yếu anh chuyển sang cho Vương Nguyên và mấy anh em người quen. Anh giữ lại cho mình những ca khúc lấy cảm hứng trực tiếp từ vợ, và thỉnh thoảng hứng lên anh sẽ thu âm đôi bài gửi cho công ty. Những khi ấy các ca sĩ khác đều trở tay không kịp, các bảng xếp hạng bị oanh tạc bởi bài hát của anh, còn người hâm mộ thì sung sướng thưởng thức. Anh vẫn ra album nhưng không đi tour diễn, chỉ nhận lời đến hát cho concert của bạn bè thân trong giới.


*


Nói Tịch Quân giống mùi hoa quế là bởi lẽ người cô có mùi hoa quế thật. Tính cách của cô và hoa ngữ của quế có nhiều nét tương đồng. Còn nói Tịch Quân có mùi biển, là vì chữ “Tịch” trong tên cô nghĩa là nước triều đêm. 


“Tại sao bao nhiêu năm rồi, anh vẫn thích đặt câu hỏi cho em thế nhỉ?” Sau khi quá chán cương vị là người giải đáp thắc mắc, cuối cùng Tịch Quân cũng đảo lại vị trí.


“Bởi vì anh là một đứa trẻ cầu tiến và ham học hỏi.” Vương Tuấn Khải nói tỉnh rụi. “Nhưng em hoàn toàn có thể hỏi anh nếu muốn mà.”


Dù không phải lần đầu Tịch Quân im lặng và cuộn người rúc vào lòng anh như một sự thỏa hiệp của kẻ yếu thế, nhưng Vương Tuấn Khải vẫn cảm thấy mới mẻ và thích thú. 


Đừng ai quên, bản thân Vương Tuấn Khải cũng là một kẻ độc mồm độc miệng. Qua thời gian, lời anh nói cũng dần sắc sảo, hài hước, xác đáng chứ không còn thẳng như ruột ngựa khiến người khác khó chịu như ngày còn trẻ.


Hạnh phúc của Chân Tịch Quân không phải là bắt nạt được Vương Tuấn Khải, mà là được anh cho phép cô làm như thế. Mặc dù cô vẫn bảo anh đừng yêu cô quá nhiều vì sợ anh sẽ phải chịu thiệt thòi, nhưng có lẽ cô cũng biết, anh hài lòng khi được yêu cô nhiều như thế. Được yêu cô là hạnh phúc của anh, chuyện là như thế đấy.

 


评论