3G47

Mẹ cũng liều mạng vì các cậu rồi đấy QAQ

Câu trả lời (5) - Điệu Waltz đầu tiên

Cuối cùng thì, Phượng Dương cũng chính thức quay trở về Bắc Kinh chấm dứt những tháng ngày chăn đơn gối chiếc, lẻ bóng đơn côi đến đáng thương của Thiên Tỉ. Sáng sớm hôm nay, anh đã dậy từ rất sớm tự tay nấu cháo trứng cô thích ăn, múc đầy hộp giữ nhiệt và bỏ thêm dưa chua mua trong siêu thị hôm trước rồi lái xe tới sân bay. Đứng đợi cô trong bồn chồn khắc khoải, anh liên tục rảo bước quanh khu vực đón người cho đến khi phát thanh viên thông báo chuyến bay KB-850 đã hạ cánh an toàn mới chịu dừng lại chờ cô xuất cảnh.


Vốn là người có khả năng nhẫn nhịn và kiềm chế rất tốt, Thiên Tỉ chẳng bao giờ ngờ được khoảnh khắc cô kéo vali chạy như bay về phía mình, mọi nhớ mong vỡ òa trong lồng ngực khiến anh vội vàng đón cô vào lòng và hôn cô thật sâu, giống như cảnh tượng lãng mạn của các cặp đôi trong phim vẫn làm. Thay vì cảm thấy nó sến sẩm như khi xem phim, Thiên Tỉ lại thấy thật bình thường, giống như lẽ tự nhiên, yêu cô, nhớ cô, hôn cô.


Thiên Tỉ cố chấp nhìn cô ăn hết cháo rồi mới nhấn ga đi về nhà. Giữa đường, hai người tạt vào chợ hải sản theo ý muốn của Phượng Dương. Tối nay cô muốn làm sủi cảo tôm, sò điệp xốt cay và mực chiên giòn ăn kèm với rau thơm đặc biệt. Thiên Tỉ thích ăn ngon, và càng thích hơn là các món do chính tay cô nấu. Hai năm vắng cô, anh vẫn thường xuyên về nhà ăn cơm với ba mẹ và em trai. Đã có lần mẹ anh phát cáu lên gọi điện đường dài cho con dâu tương lai, phàn nàn về việc cô đã khiến con trai bà trở nên khảnh ăn như thế nào. Anh vẫn thích cơm mẹ nấu, nhưng không còn thưởng thức được mùi vị bàn tay mẹ một cách trọn vẹn như ngày xưa. Thế là một chuyện, cái khổ là anh không thể ăn nổi cơm hàng, trừ những nhà hàng lớn có chất lượng ẩm thực cao. Tất nhiên tiền nong cũng là một vấn đề cần cân nhắc, nhưng anh sẽ không đi ăn hàng nếu như không phải vì công việc. Một là ăn chực cơm mẹ, hai là đến nhà Vương Tuấn Khải ăn ké bà chị dâu. Hồi trước Tịch Quân và Phượng Dương đã từng sống cùng nhau khi học đại học, nên ít nhiều anh có thể tìm kiếm được một chút phong vị của Phượng Dương trong những món chị dâu anh làm. Gia đình Vương Tuấn Khải cũng đã quen với việc hai ông tướng (thường xuyên) đến ăn nhờ (và ở đậu).


Nhớ lại thì, lần đầu tiên Thiên Tỉ gặp Phượng Dương là vì hộp cơm cứu đói của cô hôm đi thi đại học ngày cuối cùng.


*


Hè nắng gắt và oi ả. Thiên Tỉ đến trường thi một mình như rất nhiều thí sinh khác, nhưng hôm đó cậu học sinh ngơ ngẩn đã quên mang theo hộp cơm trưa mẹ chuẩn bị sẵn. Lúc hạ quyết tâm đi mua cơm hộp thì mới tá hỏa ra canteen hết sạch cơm rồi. Trong lúc quẫn bách vì cơn đói hoa mắt khiến cậu lả người đi trên ghế, có một hộp cơm màu vàng tươi xuất hiện trên đùi cậu.


“Ăn đi cậu bé.” Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.


Đó là một cô gái có vóc người tầm trung, khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Thiên Tỉ nhận ra cô đã trông thi phòng cậu hôm qua: An Vũ Phượng Dương. Cậu lướt qua thẻ giám thị và cảm thấy thích thú khi gặp một người có cái tên đặc biệt giống mình. 


“Dù sao tôi cũng không cần hoạt động nhiều nên không tiêu hao năng lượng mấy. Cậu cứ tự nhiên. Hôm nay tôi trông thi ở phòng bên cạnh, lúc ra ngoài không thấy cậu mang theo hộp cơm nên đoán chừng cậu quên rồi.” Phượng Dương thoải mái ngồi xuống bên cạnh cậu. “Ăn đi, tôi mát tay lắm, chắc chắn cậu sẽ đỗ vào trường cậu muốn.”


Thiên Tỉ không nói gì, lúc đó cơn đói và sự lo lắng cho buổi thi cuối cùng chiều nay không còn thời gian cho cậu nghĩ ngợi nhiều hơn về những việc khác. Và khi mở hộp cơm ra, cậu ngạc nhiên với hình dáng ‘bento’ truyền thống kiểu Nhật:  cơm nắm lại thành hình Rilakkuma, xúc xích bạch tuộc, thịt chiên tonkatsu, súp lơ xanh, đậu đũa, mấy miếng dưa hấu đỏ au bên cạnh hai quả táo nhỏ. Thực sự rất ngon, Thiên Tỉ nghĩ, và cậu vội vàng ăn lấy ăn để hòng cứu rỗi cái bụng đang biểu tình, chăm chú đến mức khi cậu buông đũa xuống đã không thấy ai ở bên cạnh.


Cậu học sinh Dịch Dương Thiên Tỉ chớp chớp mắt, rút khăn tay trong túi áo ra lau miệng rồi cẩn thận đóng nắp hộp cơm. Vừa lúc đó, cô gái trẻ quay lại với một hộp sữa và một chai nước khoáng trên tay.


“Tráng miệng bằng sữa đi. Nước này chiều thi thì dùng nhé.”


Trong thoáng chốc, Thiên Tỉ nhíu mày và nghi ngờ cô gái này có phải là một fans dì của Thiên gia hay không.


“Cảm ơn cô...chị.”Thiên Tỉ ngập ngừng sửa lại cách xưng hô.


“Tôi không phải là fans của các cậu đâu. Nói theo cách của các cậu thì tôi chỉ là một người qua đường tốt bụng có để ý tới mấy bản tin trên ti vi và mạng mà thôi. Cậu dùng bữa xong rồi thì cho tôi xin lại hộp cơm. Chiều nay cố gắng lên nhé, đừng phí mất hộp cơm ngon như thế.” Phượng Dương cười cười và tuôn một tràng, khiến cậu trở tay không kịp.


Khi Phượng Dương đi được năm sáu bước, cô dừng lại vì thanh âm đột ngột vang lên ở phíasau.


“Cảm ơn chị! Nhất định em sẽ đỗ, em hứa đây!”


Cô ngoảnh lại cười hiền, đưa tay lên vẫy vẫy với cậu rồi nhanh chóng biến mất sau rặng cây trong khuôn viên.


*


Bẵng đi đến nửa năm sau, khi Thiên Tỉ đã quen với cuộc sống sinh viên trường Bắc Đại, cậu vẫn không biết phải làm sao để có thể gặp lại cô gái với hộp cơm cứu đói hôm nào. Cho đến một hôm luyện tập phân cảnh riêng - cảnh khiêu vũ điệu Tango với nữ chính cho MV mới, Thiên Tỉ mới hiểu duyên số là phải đợi chờ.


Với MV quay ngay tại Bắc Đại, công ty đã mượn phòng tập của CLB Dance Sport. Mặc dù Thiên Tỉ có đăng kí vào CLB Hiphop nhưng lịch làm việc dày đặc của cậu không cho phép cậu tham gia được nhiều hoạt động ngoại khóa. Cả lần giao lưu các CLB nhảy cậu cũng bỏ lỡ luôn. Lần này nghe nói nữ chính sẽ đeo mặt nạ trong toàn quá trình quay, hơn nữa còn yêu cầu là một người “ngoại đạo” để tăng tính thần bí. Trước khi gặp partner, Thiên Tỉ nghe phong thanh đạo diễn mời cố vấn của CLB đến trợ giúp cho động tác kĩ thuật. 


“Xin chào mọi người, tôi là An Vũ Phượng Dương, cố vấn CLB đồng thời cũng chính là người sẽ làm việc cùng đoàn chế tác lần này.”


Thiên Tỉ quay phắt lại, bắt gặp ánh mắt tươi sáng thỉnh thoảng xuất hiện trong tâm trí cậu suốt sáu tháng trời, bỗng chốc không biết phải nói gì.


Đã nhiều năm không động tới khiêu vũ Latin, Thiên Tỉ khá lóng ngóng và vất vả để xoay sở theo điệu nhạc. Cuối cùng Phượng Dương chủ động đề nghị với đạo diễn cho hai người năm ngày để tập riêng bài nhảy, sau đó sẽ khớp vào tiết tấu MV sau. Cố vấn đã có lời, đạo diễn cũng không thể không nghe.


*


“Em còn nhớ điệu Waltz đầu tiên của chúng mình không?” Thiên Tỉ ôm lấy Phượng Dương đang bận rộn xào nấu từ phía sau. 


“Nhớ chứ. Lẽ ra phải tập Tango, nhưng hôm đó thời tiết thật hợp để nhảy một điệu Waltz.” Phượng Dương ngước lên nhìn anh, tay vẫn liên tục khuấy nước xốt.


Thiên Tỉ mỉm cười và lúm đồng tiền in sâu vào hai má, tiếp tục chìm đắm vào hồi tưởng, “Hôm đó em mặc chiếc váy trắng có vắt dây ở sau lưng, khắc hẳn với cô gái mặc đồ jeans và giày thể thao hầm hố trông thi hôm nào. Hôm đó chúng ta vừa nhảy, vừa nói những chuyện đơn giản về bản thân mình. Khi biết em chỉ hơn anh một tuổi, anh đã rất ngạc nhiên." Dường như anh luôn bị em làm cho ngạc nhiên...


“Nói vậy anh đã nghĩ em là bà cô già đứng tuổi sao?” Phượng Dương cắt lời anh, đoạn tắt bếp với lấy cái muôi nhỏ múc xốt ra bát.


“Không phải. Mà là vì em rất giỏi...”


*


Ngày ấy Phượng Dương đang học năm thứ hai ở Bắc Đại về quản lí nguồn nhân lực. Cô đã giành được hàng chục huy chương trong các giải khiêu vũ lớn nhỏ trong và ngoài nước, cùng với những tấm bằng khen khi đi các chuyến trao đổi học sinh sinh viên với châu Âu. Khi hai người quen biết nhau, thì cô đã chuẩn bị để đi du học sau một năm nữa rồi. Thậm chí Thiên Tỉ còn có cảm giác cậu chỉ đáng xách giày chạy theo cô gái này. Cô hơn cậu một tuổi thôi, nhưng lại có tư thái của một người trưởng thành, khiến cậu choáng ngợp và ngưỡng mộ.


Hồi bé Thiên Tỉ có học khiêu vũ nhưng chủ yếu là theo dòng Latin, với dòng Standard như điệu Slow này, Thiên Tỉ chỉ biết mà không giỏi. Hiện giờ cậu hoàn toàn dựa vào sự dẫn dắt của Phượng Dương. Phải công nhận cô là một partner tuyệt vời, dẫn nhịp và lôi cuốn đối phương vào điệu nhảy của riêng mình. Dần dần Thiên Tỉ cũng bị đắm chìm trong thế giới của tiếng nhạc du dương và sự chuyển động nhịp nhàng đầyxúc cảm của cơ thể.


Đến khi Thiên Tỉ tỉnh lại từ những cơn sóng lòng thì đã là buổi luyện tập của ngày hôm sau. Và cậu hoàn toàn không thể hình dung được cô gái dịu dàng ngày hôm qua đã trở thành huấn luyện viên “hổ báo cáo chồn”, nghiêm khắc và hung dữ không để đâu cho hết. Nhưng dưới sự chỉ bảo ngập tràn những tiếng quát nạt cầu toàn của Phượng Dương và những tiếng la hét của các cô fangirl bên ngoài, đến ngày quay chính thức, Thiên Tỉ đã lột xác thành công. Tango, done!


Thiên Tỉ chưa bao giờ tự mãn rằng mình giỏi. Cho dù rất nhiều người khen ngợi cậu, gia đình, anh chị em ở ZAHA và hai người bạn thân luôn nói cậu là niềm tự hào của mọi người, Thiên Tỉ vẫn chưa bao giờ cảm thấy đủ tự tin và thỏa mãn.


“Cậu không nhận thấy, cậu rất giỏi hay sao?” Phượng Dương vừa buộc dây giày vừa nói.


“Tôi không biết nữa, sự cầu toàn luôn bức tôi cảm thấy mình chẳng bằng ai.”


“Cầu tiến thì tốt hơn cầu toàn. Cậu bé ạ, cậu là người có tư chất trời cho, tận dụng nó là tốt. Nhưng sống trên đời cũng phải học cách tự hài lòng, đó không phải là sự tự đại, mà là niềm kiêu hãnh cá nhân tối thiểu để tồn tại. Biết tự hài lòng thì sẽ hạnh phúc hơn.” Phượng Dương đặt tay lên vai cậu, đan những ngón tay vào nhau và bắt đầu di chuyển theo bản nhạc Sway. Họ vẫn duy trì những buổi khiêu vũ như thế vào các buổi xế chiều, khi hai người có thời gian để thư giãn cùng nhau. “Bị hấp dẫn bởi không khí thoải mái ở bên cạnh đối phương” - Phượng Dương đã nghĩ như vậy.


“Thế Dương Dương thì sao? Dương Dương có tự hài lòng với bản thân mình không?” Thiên Tỉ hỏi lại, cố gắng dành quyền dẫn dắt partner.


“Bây giờ thì chưa, nhưng tôi sẽ cố gắng để làm được điều đó.” Phượng Dương cười rộ lên, không cho phép cậu có quyền chủ động.

 


*


Trong điệu nhảy của mỗi cặp đôi yêu nhau, quyền dẫn dắt sẽ luân phiên thay đổi giữa hai người. Khi người này đuối sức, người còn lại sẽ đỡ lấy và hướng dẫn partner những bước đi tiếp theo. Sự tương hỗ của yêu thương và trách nhiệm sẽ giúp điệu nhảy được lâu bền và say đắm. Để hiểu được điều này, Dịch Dương Thiên Tỉ và An Vũ Phượng Dương đã phải mất đến sáu năm.


评论