3G47

Mẹ cũng liều mạng vì các cậu rồi đấy QAQ

Câu trả lời (6) - Xin chào bé yêu!

Câu trả lời (6) - Xin chào bé yêu!


Tịch Quân ngồi nhìn bàn ăn, uể oải cầm đũa gẩy gẩy mấy hạt cơm dẻo thơm phức trong bát, thở vắn than dài rồi cuối cùng buông đũa xuống. Cô đang rất muốn có người ở bên cạnh lúc này, không hiểu sao hai tuần trở lại đây cô luôn cảm thấy tủi thân và khó chịu. Lúc chồng cô còn ở nhà, cảm giác đó chỉ lờ mờ lúc có lúc không. Nhưng từ ngày anh đi công tác, tức là vào cái đêm Vương Nguyên đến tìm cô tâm sự tuổi hồng, cảm giác bồn chồn khó hiểu cứ ngày càng mãnh liệt. Tâm lí không thoải mái khiến cô không ăn được gì mấy, tuy nhiên cô vẫn cố gắng nấu cơm đủ bữa và tự ép mình phải ăn. Chỉ có điều tối hôm nay cô tuyệt nhiên không ăn được chút nào.


“It takes a lot to know a woman, a lot to understand what’s humming...” Nhạc chuông điện thoại vang lên giữa buổi tối tịch mịch và màn hình hiện lên một số lạ. 


“Xin chào.”


“Quân, anh đây. Anh đang trên đường về nhà, nhưng kẹt xe khiếp quá.” Giọng Vương Tuấn Khải vang lên ở đầu dây bên kia, nghe trầm ấm và dịu dàng biết mấy. Trong thoáng chốc, tâm trạng cô đã hòa hoãn và an tâm hơn rất nhiều.


“Điện thoại của anh đâu?”


“Đây là điện thoại anh mượn của bác tài. Máy anh hết pin rồi, cục sạc dự phòng cũng hết. Anh định về đúng giờ em ăn tối, muốn cho em bất ngờ nên không gọi trước. Em cứ ăn tiếp đi, đừng đợi anh.”


Tịch Quân bỗng thấy sống mũi cay cay, cô khụt khịt vài cái rồi nói gần như thì thầm.


“Mau về với em.”


Lúc đó, Vương Tuấn Khải đang ngồi trong taxi trên đại lộ đông nghịt xe và người cách nhà chỉ 20 cây số. Và anh cảm thấy mình sắp nhớ cô đến phát điên rồi.


*


“Cách!” Tiếng ổ khóa xoay vang lên khiến cô tỉnh táo trở lại, chậm chạp đứng dậy khỏi bàn ăn. Cô bước vài bước ra đến cửa bếp, tựa người vào khung cửa nhìn anh kéo vali vàotrong nhà. Vương Tuấn Khải đúng là điển hình của Xử Nữ, lần nào anh cũng sẽ đặt vali ngay ngắn vào góc tường, lấy đôi dép bông đi trong nhà xuống đặt lên bậc tam cấp, tháo giày bên trái, xỏ chân vào dép, lại tháo nốt chiếc bên phải rồi mới cất đôi giày ngay ngắn lên kệ tủ.


Anh vẫn đứng ở phòng khách, chăm chú nhìn lại cô đang dựa vào cửa bếp. Trông cô xanh xao và không có chút tinh thần nào cả, khóe mắt sưng lên và đỏ hoe. Khi anh định nhúc nhích thì cô đã nhanh hơn một bước, chạy ào về phía anh.


“Khải...”


Anh đỡ lấy cô, để cô hoàn toàn dựa vào người mình. Một tay anh vòng qua eo giữ chặt lấy cô, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô như an ủi.


“Dạo này em làm sao ấy. Cứ bồn chồn suốt thôi. Anh đi lâu quá, những ba tuần liền.” Cô vùi mặt vào lồng ngực vững chãi của anh, dụi lấy dụi để. Vương Tuấn Khải cảm giác được ngực mình nóng hổi và ẩm ướt, vội vàng ngả người về phía sau và nâng mặt cô lên, cảm thấy lòng nhói lên khi lau nước mắt cho cô.


“Đừng khóc. Có chuyện gì kể anh nghe xem nào?”


Cô chỉ lắc đầu, và anh hiểu là chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Vương Tuấn Khải cúi người xuống bế cô lên rồi ngồi xuống sô pha, để cô ngồi lên đùi mình. Tịch Quân dựa đầu vào vai anh, để mặc anh mân mê những ngón tay thon thả mềm mại và đan tay vào tay cô.


“Anh ăn chưa?” Cô hỏi, dù biết chắc anh đã ăn trên máy bay và sẽ không ăn cơm vào giờ muộn như thế này, có chăng là sẽ uống một ấm trà và ăn một quả táo là hết.


“Anh muốn uống trà, và một quả táo.” Đấy, cô biết mà.


Mặc dù cô là người hỏi, nhưng anh lại tự phục vụ mình. Cho đến khi cô nói muốn ăn sầu riêng, anh khựng lại và nghi hoặc hỏi.


“Sầu riêng? Em không ăn được cơ mà?”


“Ơ... Em không biết, tự dưng em thấy thèm.”


Vương Tuấn Khải dường như nhớ ra cái gì đó, nghĩ ngợi một lúc rồi vội vàng đứng dậy bước ra ngoài trong sự ngạc nhiên của cô.


“Anh xuống hiệu thuốc. Em đừng ngủ vội.”


*


Hai vợ chồng Vương tiên sinh nhìn đăm đăm vào cái que nhỏ màu hồng đang hiện lên rõ hai vạch, cảm thấy thật không thể tin được.


“Em bé...”Sau năm phút, Vương phu nhân thốt lên một từ rồi im bặt.


“Bà xã à...”Vương tiên sinh tiếp lời rồi quay sang nhìn Vương phu nhân, sau đó nhìn xuống bụng cô, bất giác đưa tay lên chạm vào đó.


Sao cứ có cảm giác không nói nên lời là thế nào nhỉ? Vậy là anh sắp được làm cha rồi? Vợ chồng anh sắp có em bé thật hả? Khoan đã, chuyện này sao mà bất ngờ hơn cả việc Vương Nguyên phát triển quan hệ nghiêm túc cái gì đó.


Tịch Quân cẩn thận đặt que thử xuống tờ khăn giấy trên bàn, cô cầm cốc trà lên định uống, nhưng Vương Tuấn Khải đã nhanh chóng đoạt lại và rót cho cô một cốc nước ấm.


“Hóa ra là vì em bé...” Tịch Quân vẫn ngẩn ngơ. “Lẽ ra em nên nghĩ tới chuyện này mới phải. Ôi lẽ ra em không nên buồn bã sầu đời như thế, em đã làm gì vậy? Trời ơi bé con của em!” 


Cô càng nói càng kích động, đến mức Vương Tuấn Khải phải giữ cô lại và tìm cách trấn an.


“Không sao đâu, không sao thật mà. Đáng lẽ anh không nên đi lâu như thế."


“Vương Tuấn Khải!”


“Có mặt!”


“Anh sắp được làm cha rồi!”


Cô nhìn anh cười ngốc nghếch, cảm nhận sự thư thái đánh tan nỗi bất an suốt gần một tháng trời. Giống như nỗi tủi hờn của sinh linh nhỏ trong bụng cô được xoa dịu khi ba mẹ đã biết đến nó, cười với nó, vỗ về nó. Hạnh phúc trở nên trọn vẹn, đời người trở nên viên mãn, và gia đình nhỏ của hai người đến lúc này mới thực sự hoàn chỉnh.


*


Vương Tuấn Khải chỉ dịu dàng như hoa xuân được mỗi đêm hôm đó. Ngay ngày hôm sau anh vác cô lên xe đi khám thai. Nhận được các chỉ dẫn của bác sĩ trở về, anh điên cuồng mua các loại sách về chế độ dinh dưỡng dành cho mẹ và bé qua các giai đoạn của thai kì và sau khi sinh, đọc ngấu nghiến đủ các cách chăm sóc sức khỏe và tâm lí cho mẹ bầu, vân vân và mây mây. Và cuộc sống “kỉ luật thép” với kẻ độc tài quân phiệt của cô bắt đầu từ đây.


Đầu tiên của đầu tiên, Vương Tuấn Khải cấm tiệt cô đi làm.


“Anh nói không được là không được!”


“Khải, em sẽ không nhận nhiều đơn nữa mà!”


“Một đơn cũng không được. Em phải nghĩ cho con chứ! Tư vấn tâm lí cho người ta em lại chuốc thêm bao nhiêu sầu não! Anh còn lạ gì em?” Anh vừa gọt hoa quả vừa cương quyết từ chối, mặc kệ Tịch Quân đang cố gắng mặc cả bằng đủ cách ở bên cạnh.


Làm nũng thất bại, lên giọng thất bại, thỏa hiệp cũng thất bại. Tịch Quân chỉ có thể ngậmngùi trút hết bực dọc vào mấy miếng xoài trên đĩa. Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt tủi thân của cô, bất đắc dĩ thở dài một hơi.


“Em có thể làm vào một ngày cố định mỗi tuần trong tháng thứ 5, 6 và 7. Nhưng chỉ đến thế thôi, anh không cho phép nhiều hơn.”


Lời này của Vương Tuấn Khải khiến cho Tịch Quân nghĩ rằng cô đã hiểu được tâm trạng của người nhận được kim bài miễn tử. Cô áp hai tay vào má anh, đưa môi anh lại gần môi mình, từ từ cho anh tận hưởng một nụ hôn ngọt ngào và nhẹ nhàng, thông báo rằng mìnhhoàn toàn đồng ý. Cô biết anh đang cực kì hài lòng với đáp án này, vì anh lập tức tiến lại gần hơn, hôn sâu hơn, cảm nhận mùi vị quen thuộc của cô. Rồi cô đột ngột cắn mạnh vào môi anh, liếm nhẹ tia máu li ti rướm trên môi và nói, “To tiếng nữa là con không yêu anh đâu.”


Thứ hai của đầu tiên, Vương Tuấn Khải cất toàn bộ quần áo của cô đi và khuân về một xe váy liền, thậm chí còn tỉ mẩn phân chia và đánh dấu đâu là váy cho ba tháng đầu, váy cho ba tháng tiếp theo và váy cho những tháng cuối. Thực ra váy cho ba tháng đầu đều là những kiểu váy bình thường, sau khi sinh cô vẫn có thể dùng được nên mua nhiều chút cũng tốt. Mà thực ra, cô vẫn thấy việc này vừa phiền phức vừa thừa thãi. Hóa ra Vương Tuấn Khải vẫn còn phù phiếm và làm màu như ngày nào.


“Nhưng mà sao lại nhiều váy bầu thế này?” Tịch Quân không nén nổi cảm giác phung phí khi nhìn những chiếc váy thừa để cô mặc một tháng không lặp lại. “Sau khi sinh cũng không mặc được, lãng phí quá.”


“Ai nói em chỉ mặc một lần?” Vương Tuấn Khải một tay treo đồ một tay là áo, miệng vẫn tỉnh bơ.


“Hả?”


“Ba đứa, anh thích trẻ con.”


Và cô thấy đôi mắt anh lấp lánh.



*


“Em thấy Thụy Li thế nào? Ổn chứ?” Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Vương Tuấn Khải đỡ Tịch Quân nằm trên giường, vừa xoa bụng cô vừa hỏi.


Cô đánh nhẹ vào tay anh, “Xoa ít thôi ông tướng, anh muốn con đau hả? Chiều nay em đã không muốn nhắc rồi đấy nhé.”


Vương Tuấn Khải tỏ thái độ thành khẩn biết lỗi, im lặng nằm xuống, áp tay lên cái bụng bốn tháng của cô như muốn kết nối với con trai, chờ đợi một câu trả lời.


“Anh không cần phải lo quá. Em nói được là được. Thời buổi này tìm được người như con bé cũng khó, đơn thuần và trong sáng thật.”


“Chuyện mười hai người bạn trai là như thế nào?”


“Chẳng có gì đâu, anh hỏi thẳng Nguyên Nguyên cũng được. Bởi vì em thấy không có vấn đề gì nên em cũng không biết nói sao.”


“Thực ra anh lo phía Vương Nguyên có nhiều vấn đề ấy. Nhưng mà thôi cứ để xem, thằng bé phải tự quản lí cuộc sống của mình. Ai cũng chẳng giúp được.”


“Vậy nên chúng ta đi ngủ thôi.” Tịch Quân hôn lên má anh và với tay giật công tắc đèn ngủ ở đầu giường.


*


Trước khi mang thai, công việc của Tịch Quân cũng không bận rộn lắm. Cô nhận đơn xin tư vấn qua email và làm việc ở văn phòng nhỏ thuê trên tầng gác của một tiệm hoa ở ngoại ô vào các ngày lẻ trong tuần. Thời gian còn lại cô ở nhà đọc sách, đan lát, nấu nướng, và quan trọng nhất là làm một thanh sắt cho cục nam châm mang tên Vương Tuấn Khải dính vào.


Năm 27 tuổi, trong khi người ta chờ đợi những tin tức hẹn hò yêu đương của Vương Tuấn Khải thì anh lại thản nhiên công bố đã kết hôn, dội một quả bom vào làng giải trí và hàng triệu fans ở khắp nơi. Cũng trong năm đó, nhóm nhạc tuyên bố giải thể, Vương Tuấn Khải chuyển ngạch sang sáng tác, Dịch Dương Thiên Tỉ trở thành huấn luyện viên cao cấp tại ZAHA và nắm giữ trong tay cổ phần lớn nhất ở đó, còn Vương Nguyên thì tiếp tục làm một ca sĩ chuyên nghiệp kiêm N thứ, nổi trội nhất là MC và diễn viên.


Không gian làm việc của Vương Tuấn Khải là nhà, thực ra là ở bất cứ nơi đâu có bóng dáng của Tịch Quân. Anh liên lạc với bộ phận sản xuất của các công ty cũng như người quen qua email chứ không phải là điện thoại. Anh thống nhất với mọi đối tác sẽ không nhận điện thoại công việc, vì anh cần phải đảm bảo sự yên tĩnh cho Tịch Quân và cả việc sáng tác nữa.


Nhìn chung thì, thời gian hai người bên nhau sau khi kết hôn là rất nhiều, thậm chí còn giống những cặp vợ chồng già nhàn rỗi. Họ coi đó là một sự bù đắp cho những năm tháng đã qua, cũng là một sự tận hưởng hiếm có trong cuộc đời. Tranh thủ từng phút giây để yêu nhau và ở bên nhau, cảm nhận thế giới của mình ngập tràn hơi thở và mùi hương của người ấy. Đó thực sự là những điều rất tuyệt vời.


评论