3G47

Mẹ cũng liều mạng vì các cậu rồi đấy QAQ

Câu trả lời (7) - May mắn

Câu trả lời (7) - May mắn

Thẩm Giai Nghi đầu tiên của Vương Nguyên bước vào đời cậu chàng năm 17 tuổi. Cô bé đó dịu dàng, học rất giỏi, không hề hổ danh cán sự Hóa học kiêm bí thư chi đoàn. Vương Nguyên với lên được "cành cao" như thế là vì ngồi gần và đồng thời được chỉ định làm bạn cùng tiến với cô nhỏ.

(*Chú thích: Từ sau You're apple of my eyes, cái tên Thẩm Giai Nghi trở thành hình tượng tình đầu quốc dân. Nói đến Thẩm Giai Nghi của ai đó tức là ám chỉ tình đầu.)

“A Lâm này, giảng cho tớ đoạn này đi. Tác dụng của muối sulfat với axit cái gì gì ấy.” Vương Nguyên vừa gãi đầu vừa chìa vở ra cho cô bạn. Mỗi lần chạy show về, câu cửa miệng của Vương Nguyên lúc nào cũng là “A Lâm à, giảng cho tớ đoạn này đi.”

Và A Lâm bé nhỏ sẽ dịu dàng giảng giải tận tình cho cậu bé từng chút một. Giọng nói thánh thót và mái tóc thắt bím thơm thơm mùi sữa cứ từ từ lan tỏa vào trái tim non nớt, khiến cậu đỏ mặt và bối rối. Thỉnh thoảng, khi không tập trung vì còn mải nhìn theo ngón tay trắng trẻo của cô bé chạy trên trang giấy, cậu sẽ bỏ lỡ mất vài từ khóa quan trọng của bài. Tất nhiên, Vương Nguyên sẽ bị mắng.

Chuyện tình gà bông của một thần tượng trẻ tuổi cũng không khác với bạn bè đồng trang lứa là bao, cũng có ngọt ngào, có dỗi hờn ngốc xít. Chỉ là bí mật hơn một chút, kịch tính hơn một chút, đâm ra cũng bí bách hơn một chút. A Lâm là một cô bé hiểu chuyện và ngoan ngoãn, nhưng con gái mà, đang tuổi hồng mới lớn, sẽ có những lúc thấy tủi thân khi thấy Tiểu Phương đi xem phim cùng bạn trai, rồi A Hân được bạn trai dắt đi chọn quà sinh nhật. 

Đại ca tiểu ca một đóa hoa - [Thì nhiều người thích kiểu yêu telling the world ấy mà.]

Bố Đô Đô - [Thực ra ai cũng hiểu là không thể công khai như thế được. Nhưng em cũng thấy có lỗi lắm.]

Shalala Darara - [Nào có phải là cô ấy không biết sẽ phải chịu thiệt thòi đâu? Là cô ấy tự nguyện mà.]

Bố Đô Đô -[Ây dà hai cái người này. Chẳng hiểu tâm lí con gái gì cả.]

Shalala Darara - [Thế tâm lí con gái nó như thế nào? Hãy khai sáng cho tớ đi.]

Bố Đô Đô - [...Ờ, nói nào nhỉ? À, ừ thì, nó là này.]

Bố Đô Đô - [...]

Đại ca tiểu ca một đóa hoa - [Hư vinh này, phù phiếm này, thực dụng này, sở hữu này.]

Shalala Darara - [Anh có thù với phụ nữ à? Hay là trải nghiệm rồi?]

Đại ca tiểu ca một đóa hoa - [Đâu, Quân nói đấy :-w]

Shalala Darara - [ =3= ]

Bố Đô Đô - [=3= Ầy, thôi, em sẽ tìm cách dỗ cô ấy.]

Đại ca tiểu ca một đóa hoa - [Gớm, lo mà học đi. Yêu đương gì giờ này.]

Bố Đô Đô - [Thế anh với chị Quân làm gương đi chứ!]

Đại ca tiểu ca một đóa hoa - [Tau bóp cổ chớt mầy nghen bây! Tụi tau thanh mai trúc mã trong sáng ngây ngô mà dám xuyên tạc!]

Mà các cậu trai cãi nhau vậy, chứ Vương Nguyên chưa kịp tìm ra cách dỗ dành bạn gái thì đã nhận được lời đề nghị chia tay với lí do, chúng mình không hợp.

Đại ca tiểu ca một đóa hoa - [Kinh điển quá =3=|||| ]

Shalala Darara - [Tiểu Khải, Vương Nguyên đang khóc nhè này.]

Đại ca tiểu ca một đóa hoa - [Mở video call cho anhhhhhhhhhhhhh]

Shalala Darara - [Có vẻ đau khổ lắm. Xì mũi bẩn hết áo em rồi. Nhìn rõ chưa?]

Đại ca tiểu ca một đóa hoa - [Hự! May quá anh không ở đó. Này Vương Nguyên! Không cần phải buồn, nhưng cứ khóc đi. Khóc cho đã vào, khi nào về nhà đừng có tìm anh khóc lần nữa. Xì mũi hết vào áo Thiên Tỉ đi.]

Shalala Darara - [Ơ kìa cái ông điên kia!]

Bố Đô Đô (nói vọng vào điện thoại của Thiên Tỉ) - [Sao anh biết khi về em sẽ khóc với anh lần nữa????]                                  

Buổi fanmeeting ở Bắc Kinh ngày hôm sau, các mẹ các dì các chị đã rất đau lòng và lo lắng khi thấy mắt Vương Nguyên đỏ hoe, nghe bảo là do thức đêm học bài bù cho mấy ngày nghỉ phép. Còn Vương Tuấn Khải ở Trùng Khánh ôn thi đại học đến bù cả đầu mờ cả mắt cũng vẫn dành ra nửa tiếng đồng hồ để nghe Vương Nguyên (lúc này đang nằm vật ra trên người Thiên Tỉ) kể lể về những kỉ niệm xinh đẹp của mối tình đầu.

Khi trở về, A Lâm đã xin chuyển sang bàn khác. Cô bé tránh mặt cậu, hoặc chỉ lạnh lùng nhìn cậu. Làm bạn thôi cũng không được sao, Vương Nguyên buồn rầu nghĩ ngợi. Rồi cậu xóa hết tin nhắn và số điện thoại, số QQ, số Wechat, unfollow nick Weibo của A Lâm. Cô bé không muốn dính dáng gì tới cậu, thì cậu cũng sẽ không làm cô khó xử. Mặt khác cậu cũng không muốn phải dằn vặt quá nhiều. Nhưng đúng là buồn cười thật, dù làm cách gì đi chăng nữa, thỉnh thoảng cô gái với mái tóc thắt bím sẽ vẫn hiện lên trong giấc mơ của cậu. Và trong một đêm thao thức, cậu nhỏm dậy với lấy di động đi ra ban công, nhẩm lại số điện thoại quen thuộc rồi gọi cho cô.

“A lô?” Một giọng ngái ngủ cất lên, có vẻ như đang bực dọc vì giấc ngủ bị làm phiền.

“A Lâm à, tớ xin lỗi vì gọi điện cho cậu vào lúc này. Cậu đừng nói gì cả, hãy nghe tớ nói vài câu. Tớ muốn xin lỗi cậu, vì đã lỡ thích cậu mà không thể đem lại niềm vui cho cậu hàng ngày. Xin lỗi cậu khi không thể đèo cậu đi học, không thể đưa cậu đi xem phim vào cuối tuần, không thể giúp cậu có những trải nghiệm giống như mấy người khác. Nhưng tớ thực sự rất thích cậu. Tớ không định níu kéo hay khiến cậu áy náy, chỉ muốn nói rằng tớ rất thích cậu. Với tư cách là một người bạn hay làmột cậu con trai, tớ đều thích cậu. Có lẽ dần dần chúng ta sẽ quên đi tình cảm này, nhưng mà mong rằng sau này, sau khi tốt nghiệp, lên đại học, rồi đến ngày gặp lại nhau, đừng tránh mặt tớ nhé.”

“...”

“A Lâm?”

“À...Ừm...Tớ không phải là A Lâm...”

“...”

“Ấy đừng cúp máy vội. Ừm, dù sao cũng coi như cậu tâm sự qua tổng đài đi, mình cũng không biết nhau là ai, đừng ngại. Mẹ tớ có nói là, người ta có ở bên nhau được hay không là do cái duyên. Mà cũng phải đúng người thì duyên mới đến được. Đôi khi người ta không hiểu nhau, nên chẳng thể nào đi tiếp được. Cái chính là do tính người thôi. Cũng chỉ là một mối tình, một cô gái, có gì khó khăn đâu.” 

Giọng nói trong điện thoại nghe thanh thoát và mạch lạc, không hiểu sao lại khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Vương Nguyên thở dài rồi nói.

“Không phải đâu, A Lâm rất hiểu hoàn cảnh của bọn mình.”

“Cho dù là vậy, cô ấy có hiểu cậu không? Hiểu rằng cậu cần gì, cậu muốn gì, cậu làm được và không làm được những gì không?”

“...Thực ra tớ cũng không biết...”

“Người anh em à, tình yêu ấy mà, nói khó thì không khó nhưng nói dễ thì cũng không dễ. Tớ thấy, cậu đừng cố chấp quá. Kể cả là mối tình đầu thì cũng chẳng phải là khắc cốt ghi tâm gì đâu. Cậu muốn đặt nó trong lòng thì nó mới hằn sâu như vậy được. Đấy là mẹ tớ nói vậy. Tớ cũng chưa yêu đương bao giờ nên không biết đâu, ha ha.”

“Vậy mà phán như tình thánh ấy.” Vương Nguyên bật cười.

“Cười rồi hả? Thấy nguôi hơn chưa?”

“Cảm ơn, người lạ mặt. Xin lỗi vì đã quấy rầy.” 

“Không sao. Ngủ ngon nhé. Bai bai.”

“Bai bai.”

*

Nói thật thì những lời người bạn lạ lùng nói hôm đó, Vương Nguyên cũng không hiểu hết. Nhưng dần dần cậu cũng quên béng A Lâm đi thật. Khi nghĩ lại, cậu thấy thoải mái và nhẹ nhàng lắm, giống như đang xem lại một MV của mình. Một điều bất ngờ vui vẻ là người bạn đó, sau một tháng, bỗng nhắn tin hỏi thăm tình hình của cậu. Thế là tình bạn mới kì lạ giữa hai người bắt đầu. Không ai hỏi ai về tên tuổi, địa chỉ hay bất cứ một thông tin cá nhân nào. Cho đến khi Vương Nguyên chủ động hỏi cô bạn về mấy trang mạng xã hội thì hai người mới follow nhau. Tất nhiên là Vương Nguyên dùng nick phụ, còn cô bạn kia để nickname là A Cát. Nhưng cô bạn này lại không dùng Weibo mấy, cô ấy dùng Lofter. Mặc dù Lofter của cô đồng bộ hóa với Weibo nhưng Vương Nguyên cũng ít khi click vào đường link trong đó. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, click bừa vào một hai link dẫn, Vương Nguyên đọc vài entry của cô bạn trên Lofter và cảm thấy thú vị. Cô bạn này hay chụp ảnh ngẫu hứng và kèm theo câu chuyện nhỏ. Ví dụ như cái ô rách này là ông ngoại tặng cô lúc cô lên 7 tuổi. Có một hôm cô giận ông vì ông không cho cô trèo cây giữa trời trưa nắng, cô đã cầm kéo cắt cái ô đi cho khỏi che luôn. Đương nhiên kết quả là bị đánh đòn. 

(*Chú thích: Khi Lofter đồng bộ hóa với Weibo hay Facebook và các trang mạng xã hội khác, bạn đăng gì lên Lo thì nó sẽ hiện lên mấy câu đầu kèm theo đường link bài viết ở trên wall Bô hay FB của bạn.)

*

Hai người cứ bầu bạn kiểu đó suốt mấy năm trời. Đôi khi đọc vài dòng tâm tình, nhắn tin hỏi thăm nhau. Không liên lạc thường xuyên, chủ yếu là khi cảm thấy muốn nói chuyện với đối phương thì mới đánh tiếng, vô cùng thoải mái. Cho đến mãi về sau, khi Vương Nguyên đã chán việc phải yêu đương hẳn hoi với mấy cô gái phiền phức, nhớ lại mối tình đầu A Lâm, anh mới cảm thán rằng, “A Lâm đi thì A Cát đến. Cái này có tính là may mắn gõ cửa (*) không nhỉ?” 

(*) Cát lâm nghĩa là may mắn đến nhà.

Vương Nguyên giữ bí mật về A Cát với tất cả mọi người. Điềm lành hay may mắn thường không xảy đến nhiều với con người ta, phải giữ lấy chứ. 

Bố Đô Đô - [Này A Cát, cậu cũng thất tình nhiều nhỉ?]

A Cát - [Giống cậu mà, bạn tốt :-w]

Bố Đô Đô - [Buồn không?]

A Cát - [Chẳng cảm giác mấy, thấy trống rỗng.]

Bố Đô Đô - [Cũng có lí. Thấy mọi thứ đều phù phiếm và không thật.]

A Cát - [Chính ra mình yêu nhau cũng được đấy.]

Bố Đô Đô - [Thôi đi, yêu đương gì với cậu =3= Đùa nhau hả?]

A Cát - [Thật, công nhận đấy, nhìn cậu đã thấy friendzone detected rồi.]

Bố Đô Đô - [Hờ, nào đã biết mặt nhau đâu.]

A Cát - [Chẳng thèm nhé.]

Nhưng may mắn chẳng ở lại mãi với ai bao giờ. Đến một ngày bình thường như bao ngày khác, A Cát bỗng biến mất khỏi cuộc sống của Vương Nguyên không một lời nhắn nhủ giống như không khí. Anh không thể nào tìm lại được cô, số điện thoại không liên lạc được, các tài khoản mạng xã hội đều biến mất. Năm đó Vương Nguyên 22 tuổi.

评论