3G47

Mẹ cũng liều mạng vì các cậu rồi đấy QAQ

Câu trả lời (8) - Cuộc hẹn ngoài mong đợi

Chương này được viết trước khi cậu út bật mí Dương Dương là biệt danh của cậu và người thân lẫn bạn bè cậu đều gọi thế. Nói chung lúc xem mẹ đã vô cùng /câm nín/... Thôi kệ đi =)))) Tất cả chỉ là ảo tưởng mà~

Câu trả lời (8) - Cuộc hẹn ngoài mong đợi

Ngoài mấy bà dì quái đản trên mạng gọi Thiên Tỉ là Dương Dương thì chẳng có ai gọi cậu bằng cái tên này cả, ngoại trừ Phượng Dương. 

“Nghe thích lắm, cảm giác thân thuộc.” Cô giải thích, “Tên tôi cũng vậy mà. Đôi khi cảm thấy như đang nói chuyện với chính mình ấy, rất thoải mái. Mà ngoài ba mẹ ra, cậu làngười bạn duy nhất tôi cho phép gọi tôi là Dương Dương đấy.”

“Dương Dương đã có kế hoạch gì vào đêm Giáng Sinh chưa?” Thiên Tỉ quay ngược cái ghế lại và vòng tay qua thanh tựa, hai chân thả lỏng vắt chéo ở phía dưới, bất ngờ đưa ra một câu hỏi khi cô đang mải mê gõ bài tiểu luận liên tục.

“Tôi chưa, đang bận lắm. Hôm nay cậu không phải chạy show à? Sắp đến lễ rồi, theo lẽ thường đây sẽ phải là khoảng thời gian các cậu hoạt động mạnh nhất chứ?” Phượng Dương tháo kính xuống, day day thái dương và thở một hơi dài. Bài tiểu luận chuẩn bị bóp nghẹt cô bởi mớ kiến thức hầm bà lằng trên trời dưới biển, từ đông sang tây. Nhưng dù sao cũng vẫn phải làm. Ai cũng nói cô gàn dở khi cố chấp học dồn chương trình của bốn năm trong hai năm rưỡi để đi du học sớm. Cô không muốn phí phạm quá nhiều thời gian chỉ để đi học lăng quăng trên trường. Cô muốn đi ra thế giới ngoài kia, học nhiều điều cô thích thú, làm nhiều điều cô mơ ước. Tuổi trẻ thường vậy, háo hức được xông pha vào bão tố, tận hưởng cảm giác được kích thích tới tận xương tủy.

Cho nên Thiên Tỉ vẫn thấy cô thật thần kì, vừa sắp xếp được thời gian để học, vừa có thời gian đi mua sắm, lại vẫn có thể khiêu vũ cùng cậu đôi ba buổi mỗi tuần (thực ra cô luôn dành thời gian để tập thể thao, trong những ngày cậu bận việc, sẽ có cả tá các anh chàng “ất ơ” - theo lời cậu - lấp ló ngoài cửa muốn được khiêu vũ với cô).

“Không giỏi như cậu đâu. Chạy ngược chạy xuôi khắp nơi mà vẫn có bảng điểm như thế kia thì cũng quá đỉnh rồi.” Phượng Dương chép miệng rồi bỏ máy tính xuống sàn. Cô đi giày vào và bắt đầu khởi động làm nóng người lên.

Phượng Dương khởi động bằng bài tập của dân khiêu vũ chuyên nghiệp, ngoại trừ những đường cơ bản về làm trơn khớp, còn có những động tác khác rất riêng, mềm mại uyển chuyển và thật gợi. Mỗi lần nhìn cô uốn mình, Thiên Tỉ đều liên tưởng tới dòng mật ong ngọt ngào chảy ra từ trong hũ. Chẳng biết tại sao lại nghĩ thế nữa. Cũng có thể là vì cậu thường gặp cô lúc đói, chiều tối mà, và sau đó cậu (hoặc cô) sẽ than thở về việc thời tiết này dễ khiến con người ta đói đến mức nào rồi đưa nhau đi ăn một tiệm vỉa hè nào đó.

Thiên Tỉ nghĩ là cậu thích cô. Đơn giản vậy thôi. 

*

Bố Đô Đô - [Uầy ~ Tiểu Thiên Thiên thích ai cơ? Đàn chị? Giám thị? Tên bốn chữ? Oimeoi tổng tài bá đạo siêu cấp cool ngầu sang chảnh đã biết yêuuuuuu ~~~]

Đại ca tiểu ca một đóa hoa - [Stop! -_- Em bình tĩnh lại đi. Mà Thiên Tỉ, sao em lại nghĩ là mình thích người ta?]

Shalala Darara - [Cảm nhận.]

Bố Đô Đô - [Uầy ;v; Trực giác!]

Shalala Darara - [Không phải trực giác, là cảm nhận.]

Đại ca tiểu ca một đóa hoa - [Có khi là thế nhỉ.]

Thiên Tỉ nhớ đến chuyện của đại ca và bà chị thoắt ẩn thoắt hiện, thầm thở dài một cái. Hai người họ dùng dằng bao nhiêu lâu rồi mà vẫn chẳng đi đến đâu. Thực ra cậu và Vương Nguyên hiểu rõ ở thời điểm này, trong lòng Vương Tuấn Khải chỉ có một mình bà chị xấu tính. Nhưng có vẻ người trong cuộc thì lúc nào cũng mù mờ. Thiên Tỉ không muốn dẫm vào vết xe đổ của hai người họ nên mới quyết định đơn giản hóa mọi chuyện. Nghĩ là thích, chắc chắn sẽ là thích.

Shalala Darara - [Đêm Giáng Sinh mình có lịch như nào nhỉ?]

Đại ca tiểu ca một đóa hoa - [Từ ngày 22 đi Quảng Châu, Côn Minh, Thượng Hải rồi về Bắc Kinh chiều ngày 24. Chương trình xong lúc 11 giờ.]

Shalala Darara - [Em muốn hẹn với người ta quá ;__; ]

Đại ca tiểu ca một đóa hoa - [Thì hẹn đi. Mà á, Quân bảo là năm nay anh có quà Giáng Sinh lè ;__; Trời ơi chơi với nhau mười mấy năm mà giờ anh mới có quà nè ;__; ]

Bố Đô Đô - [Ơ ;_; Thế em tính sao? Ai tặng em quà? Ai hẹn em chơi?]

Shalala Darara - [Cô bạn gái, ờ, tên gì ấy nhở, thôi quên đi, cô bạn gái cậu đâu?]

Bố Đô Đô -[...Không hợp, đá rồi...]

Đại ca tiểu ca một đóa hoa - [Chẳng đợi nhận quà Giáng Sinh xong thì đá =))) Dốt]

Bố Đô Đô - [Thôi đi =,.= Còn đang bài ca “Anh ơi tiền quà” kìa.]

Đại ca tiểu ca một đóa hoa - [Há há há, ăn ở thế nào mà...]

Shalala Darara - [Vớ phải cô bạn gái như thế =)))))]

*

Thiên Tỉ đợi tin nhắn trả lời của Phượng Dương suốt một ngày. Cậu cứ thấp thỏm phập phồng không biết liệu cô có đồng ý đi chơi đêm Giáng Sinh với cậu hay không. Cho đến khi lên máy bay thì cậu gần như sắp stress phát hoảng.

“Quý khách, cảm phiền anh tắt điện thoại để máy bay cất cánh ạ.” Cô tiếp viên trẻ xin

h đẹp nghiêng người nói với Thiên Tỉ.

“À vâng, xin lỗi.”

“Sao thế Thiên Tỉ?” Vương Tuấn Khải vừa chỉnh lại tư thế ngồi cho thoải mái vừa hỏi.

“Cô ấy chưa trả lời em. Một ngày rồi đấy Tiểu Khải.” Ánh mắt cậu thoáng một nét hoang mang. 

“Chậc, chỉ là một lời hẹn đi chơi thôi mà. Nếu bị từ chối thì cũng có làm sao đâu. Cậu bình tĩnh coi nào.” Vương Nguyên tặc lưỡi, vỗ vỗ vai cậu bạn thân. “Xem phim với tớ này.”

“Cậu không hiểu đâu...” Thiên Tỉ bần thần nhìn vào màn hình điện thoại sáng lên lần cuối rồi tắt ngấm.

“Có gì mà không hiểu chứ? Có phải ngày xưa tớ chưa từng hẹn hò với A Lâm lần nào đâu?” Vương Nguyên cười nắc nẻ, “Bình thường mà, hồi đó tớ còn phải nói trước mặt cô ấy, rồi ngắc nga ngắc ngứ, thế là cô ấy đồng ý ngay tắp lự.”

Vương Tuấn Khải đang ngồi ở hàng ghế bên cạnh, nghe Vương Nguyên liến thoắng rồi thở dài.

“Hai chuyện này giống nhau ở chỗ nào chứ?”

Đúng lúc này, anh Hổ Mặp thở dốc bước từng bước dài vào trong khoang thương nhân, đập vào vai Thiên Tỉ.

“Này, Thiên Tỉ. An Vũ vừa gọi cho anh, nói cô ấy sẽ chờ em ở quán cà phê góc ngã tư Bắc Cổ đêm 24 đấy. Con bé vừa gọi cho em mà không gọi được. Thôi đừng bật máy gọi lại nữa, chuẩn bị cất cánh ngay rồi. Trật tự đi. Anh về khoang đây. Bai bai.” Rồi anh Mặp cứ thế quay đi sau khi để Thiên Tỉ ngơ ngác với một chùm thông tin đầy mới mẻ.

*

Sau khi gửi bản mềm bài tiểu luận vào mail lớp trưởng, Phượng Dương chỉ kịp đi rửa mặt rồi quăng mình lên giường ngủ mê mệt. Đến lúc tỉnh dậy đã là tối ngày hôm sau. Cô với lấy điện thoại xem giờ thì thấy bốn tin nhắn: Một cái của mẹ hỏi có về nhà đón Giáng Sinh không, hai cái hẹn hò của cô bạn thân, cuối cùng là tin nhắn của Thiên Tỉ.

“Dương Dương, đêm 24 sau 11 giờ có thể cho tôi chút thời gian không?”

Phượng Dương ngẩn người rồi xem lại lịch trình mấy ngày tới, hôm đó cô rảnh rỗi cả ngày. Nhưng có nên nhận lời không nhỉ? Cô biết Thiên Tỉ có thiện cảm, thậm chí là có tình cảm đặc biệt với mình. Nhưng chính cô cũng không rõ bản thân mình thế nào nữa, cô còn ấp ôm một hình bóng khác trong lòng. Người đó hơn cô 9 tuổi, là giảng viên của Bắc Đại nhưng hiện đang bảo vệ luận án tiến sĩ ở Anh. Người đó chưa từng từ chối tình cảm của cô, nhưng cũng chưa bao giờ thẳng thắn đáp lại, anh chỉ nói cô hãy chờ anh thêm một thời gian nữa. Cô cũng không giục giã, chỉ im lặng đợi chờ. Cho đến khi Dịch Dương Thiên Tỉ bước vào cuộc sống của cô theo những điệu nhảy lúc cuồng dại lúc êm đềm thì cô bắt đầu hoang mang. Đã không ít lần cô nghĩ ngợi rằng là đúng hay sai khi trong trái tim có cả hai người. Ừ, cô vẫn là một người “tự do”, chưa có bất cứ thứ “danh nghĩa” nào ràng buộc cả. Nhưng cô hoang mang vì không biết tình cảm của mình là như thế nào. Thích ai? Thích cả hai người đấy. Thế yêu ai? Cô cũng muốn biết lắm chứ.

“Từ nhỏ tới lớn, tôi từng thử rất nhiều thứ. Có cái hợp có cái không. Thử để biết, vì tôi tò mò. Không phải ba mẹ ép uổng gì, là bản thân khao khát sở hữu tri thức của loài người thôi.” Thiên Tỉ cười cười ngại ngùng, “Nghe có vẻ lớn lao nhỉ, nhưng cũng chẳng có gì to tát đến thế đâu.”

Hình ảnh cậu thiếu niên lưng đẫm mồ hôi, mái tóc ẩm ướt dính trên trán ngồi trên chiếc ghế nhựa, tắm mình trong ánh nắng chiều tà hắt ngược lên khung cửa kính bỗng vụt qua đầu cô. Thử à? Chuyện tình cảm...chắc cũng vậy thôi nhỉ. Cô cũng muốn thử, có đôi khi người ta phải thế, có thử mới biết được cái gì là đúng đắn.

Sau ba lần không kết nối cuộc gọi được với Thiên Tỉ, Phượng Dương liền thử gọi vào số anh Hổ Mặp, hú họa thì anh ấy sẽ bắt máy. Từ sau lần quay MV, anh Mặp đã chủ động trao đổi số liên lạc với Phượng Dương. Chủ yếu là để kiểm tra tình hình Thiên Tỉ khi đang ở trường và nhờ cô đưa cậu bé đi ăn đúng bữa. Anh ấy nghĩ, trẻ con cũng sắp lớn rồi, thả nó ra cho thoải mái. Cậu em trai bé bỏng ngày nào giờ đã cao vượt đầu anh mất rồi. “May mà nó cao hơn mình.” Anh Mặp tự nhủ.

 

*

“Dương Dương?”

“Dương Dương!”Thiên Tỉ hào hứng thốt lên qua điện thoại sau khi đã an vị trên xe bảo mẫu về khách sạn.

“Ừ, sao thế?”Đã sớm quen với việc cậu nhóc không bao giờ gọi cô là chị trừ lần cứu đói, Phượng Dương cũng thoải mái đáp lời.

“Chờ tôi nhé. Tôi sẽ về sớm thôi.”

Cô không nén nổi nụ cười khi bị tinh thần vui vẻ của cậu lây lan, “Quán cà phê góc ngã tư Bắc Cổ, 11 giờ đêm 24. Tôi chờ cậu.”

*

Nhiều năm sau đó, Phượng Dương vẫn hoàn toàn không biết lời tỏ tình đầu tiên của Thiên Tỉ đã bị nuốt xuống bụng một cách cay đắng như thế nào. Anh không muốn cô biết trải nghiệm đau thương lúc ấy của anh. Như một kiểu tự trọng của đàn ông thôi.

Đêm Giáng Sinh năm đó, khi cậu sinh viên trẻ hớt hải lao ra khỏi xe bảo mẫu trong bộ quần áo thay vội và chiếc khăn len vĩ đại trên vai che đến nửa mặt, chạy vào trong quán cà phê mà Phượng Dương hay đến, thì cô đang hạnh phúc như sắp bay lên chín tầng mây. Người đó gọi điện về cho cô, gửi đến cô lời tỏ tình khi chuông đồng hồ điểm 12 giờ đúng, và thông báo rằng anh sắp trở về rồi.

“Vậy, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Em cúp máy trước. Bạn em đến rồi.” Cô nói, những ngón tay bọc lấy cốc cacao vô thức gõ thành một nhịp điệu vui tươi.

Thiên Tỉ vừa ngồi xuống vừa chắp hai tay lại, nhắm chặt hai mắt và cúi người xuống.

“Xin lỗi, tôi đến muộn quá!”

“Không sao đâu, công việc mà. Dù sao tôi cũng rảnh.” Phượng Dương cười nhẹ nhàng, rồi cô lấy ra từ trong túi xách một chiếc mũ len phi công, nói với cậu, “Ngẩng đầu lên nào.”

Đôi tai lạnh cóng và ửng đỏ của Thiên Tỉ trở nên ấm áp trong nháy mắt khi lớp len tuyết mềm mại chạm vào. Hai tai mũ to bản kéo dài phủ kín tai, thậm chí cả má cậu. 

“Quà cho cậu đấy. Tôi thấy mùa đông tai cậu cứ lạnh suốt thôi. Khăn len không ấm bằng đội mũ đâu.” 

“Tôi quên mất chưa mua quà cho Dương Dương rồi...” Thiên Tỉ xấu hổ, lúng túng trình bày.

“Hôm nay á, tôi không cần gì cả. Tôi đã có được món quà tôi cần nhất thích nhất rồi.” 

Thiên Tỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch khi cậu nhìn sâu vào đôi mắt mà cà phêngọt ngào của cô. Cậu muốn nói! Cậu muốn bày tỏ!

“Dương Dương này.” - “Dương Dương!”

“Cậu nói trước...”- “Dương Dương nói trước đi.”

Hai người không hẹn mà cùng nói, rồi lại phá lên cười vì sự trùng hợp.

“Vậy tôi nói trước nhé.” Phượng Dương tủm tỉm, “Nghe này, tôi vừa được người tôi thích tỏ tình đấy.”

“Ồ!” 

“Hai tháng nữa là anh ấy về nước rồi. Lúc đó chắc cậu sẽ được lên lớp giờ của anh ấy đấy. Chẳng là anh ấy dạy ở trường mình, nhưng đang bảo vệ tiến sĩ ở bên Anh.” Phượng Dương tiếp tục kể, không để ý ánh mắt trở nên cứng đờ trong giây lát của người đối diện.

“Chúc mừng Dương Dương nhé.” Thiên Tỉ gắng vẽ ra một nụ cười mím chi. 

“Cảm ơn. Thế cậu định nói gì vậy?” 

“Không có gì. Tôi chỉ định nói mấy ngày nữa tôi sẽ bù lại quà Giáng Sinh cho Dương Dương thôi.”

“Đừng! Nếu cậu cứ muốn tặng tôi, thì mời tôi ăn lẩu đi.” Phượng Dương cười tươi rói. “Tôi đói rồi.”

*

Khi bước ra khỏi quán ăn, tản bộ trên đường lớn vẫn đang rực rỡ ánh đèn lễ hội và những người trẻ tất bật tụ họp chưa tan, Thiên Tỉ nhận ra mình bình tĩnh hơn cậu tưởng. Có lẽ là bởi vì cô vẫn thế, không có gì thay đổi.

“Tại sao chẳng có cảm giác gì là Dương Dương vừa có bạn trai nhỉ?”

“Hả? Gì thế? Thằng bé này, hỏi vớ vẩn!” Phượng Dương ngẩn người rồi phá lên cười, “Có bạn trai thì có gì nghiêm trọng đến mức thay đổi khác lạ chứ? Cho dù tôi có bạn trai, thì tôi vẫn là một người bạn, một người chị của cậu thôi.”

“Vấn đề là tôi không hề muốn thế.” Thiên Tỉ lầm bầm trong miệng, khiến Phượng Dương phải nghiêng đầu sang để nghe cho rõ. 

“Gì á?”

“Không, tôi có nói gì đâu.”

Cô không nghe được gì, nhưng cậu lại nghe thấy mùi hương táo xanh pha với mùi gỗ thông phảng phất trên người cô. Thiên Tỉ thầm thở dài, “Được rồi, coi như lần đầu thất bại. Tôi không bỏ cuộc đâu.”

 
评论