3G47

Mẹ cũng liều mạng vì các cậu rồi đấy QAQ

【Atsm C】Gặp em chính là hạnh phúc - Part 8

Fiction atsm với Củ Cải `v` ~

Tất cả tình tiết là hư cấu, không liên quan tới người thật, nếu có chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên

Tên gốc: Gặp gỡ hạnh phúc

Tác giả: Tịch Trương Tình Tuyết (Arrisjang)

原文链接:遇见幸福 Part8

Người dịch: Con Bọ

 

Chương 8: Yếu mềm

Khi Vương Tuấn Khải hộc tốc chạy về đến nhà, Văn Văn đã đưa Hàn Hàn vào trong phòng, đỡ cô bé nằm ngay ngắn trên sô pha, cẩn thận cho Hàn Hàn uống nước, còn giúp cô tẩy lớp trang điểm đã sớm nhòe.

“Cảm ơn chị Văn Văn, làm phiền chị quá!” Tiểu Khải cảm ơn cô.

“Đừng khách sáo, chuyện nên làm cả!” Văn Văn xua tay, “Đúng rồi, có thể đưa chị mượn một chiếc áo phông cho bạn em mặc thay đồ ngủ không? Bây giờ cô bé cần phải nằm nghỉ... Chị nghĩ tối nay để cô bé ở đây đi, dù sao phòng của Nguyên Nguyên và Thiên Thiên cũng đang trống. Chị cũng ở lại chăm sóc cô bé cho tiện.”

“Không cần đâu chị, em chăm cô ấy là được rồi.” Tiểu Khải tiếp lời.

“Một mình em OK chứ?”

“Ừm. Không vấn đề. Chị yên tâm.”

“Vậy được, em tìm đồ đưa cho chị, chị mặc giúp cô ấy.”

“À vâng.”

“Không cần đâu, bây giờ mình về kí túc đây.”

Đúng lúc đó, Hàn Hàn cảm thấy đã tỉnh táo hơn một chút, cô gắng gượng đứng lên, cố áp chế lại cơn đau đầu nói.

“Em đừng cử động, cẩn thận kẻo ngã!” Văn Văn định qua đỡ cô bé nhưng lại bị Tiểu Khải chặn lại.

“Kệ cô ấy. Cô ấy đã quyết thì ai nói cũng không nghe đâu. Cứ để cô ấy đi.”

Giọng cậu nghe ra đang bực bội với người khi nãy không nói lời nào liền bỏ đi.

“Nhưng mà...” Văn Văn nhìn Hàn Hàn đang run rẩy không vững, lại nhìn Tiểu Khải đang nghiêm nghị, tiến thoái lưỡng nan.

Hàn Hàn cố gắng đi về phía cửa vài bước, cuối cùng bị cơn đau đầu dữ dội đánh bại. Cô đứng lại định nghỉ một chút, ai ngờ tay bám vào cửa không vững, cả người lảo đảo sắp ngã.

Tiểu Khải vội sải bước qua đó, đón cô bé ngã vào lòng mình.

“Rõ ràng không biết uống rượu, sao lại miễn cưỡng như thế!”

Tiểu Khải miệng thì mắng cô, nhưng ánh mắt lại tố cáo cậu đang đau lòng.

“Mình buồn lắm! Lúc nào cũng chỉ có một mình, thực sự rất mệt mỏi...”

Có lẽ là vì rượu kích thích, lúc này Hàn Hàn không còn cố kị gì nữa, tựa vào lòng cậu làm nũng, nước mắt không ngừng rơi.

“Ngớ ngẩn! Không phải vẫn còn mình sao?” Tiểu Khải nhẹ nhàng xoa tóc cô, “Được rồi, không quát cậu nữa. Hàn Hàn là ngoan nhất đúng không? Để chị Văn Văn thay đồ giúp cậu, sau đó thoải mái ngủ một giấc, có gì thì mai nói tiếp nhé?”

“Cậu ở cạnh mình chứ?”

“Ừm. Mình không đi đâu hết, chỉ ở đây với cậu thôi, yên tâm đi!”

Tiểu Khải kéo tay Hàn Hàn vắt qua cổ cậu, sau đó bế thốc cô bé lên theo kiểu công chúa, nhẹ nhàng cẩn thận đặt cô lên sô pha, sau đó vào phòng tìm một chiếc áo phông dài.

“Chị Văn Văn, chiếc này đủ dài đấy, chắc là thay áo ngủ được. Phiền chị thay giúp cô ấy nhé.”

Nói rồi cậu vào trong phòng, cho đến khi Văn Văn gọi cậu mới lại ra.

“Tiểu Khải, lát nữa em định để cô bé ngủ ở đâu?” Văn Văn hỏi.

“Ngủ trong phòng em.” Tiểu Khải đáp lời.

“Em chắc không?” Văn Văn không dám tin hỏi lại.

Khải gia Xử Nữ trước nay coi đồ đạc cá nhân như bảo bối, ngay cả Thiên Thiên và Nguyên Nguyên những lúc đùa nghịch muốn chui vào trong chăn của cậu cũng đều bị Đại Ca đạp xuống giường một cách “vô tình”. Lần này cậu lại đáp không thèm suy nghĩ đến nửa giây, đủ thể thấy cô bé này có một vị trí vô cùng đặc biệt trong lòng cậu.

Tiểu Khải nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Văn Văn, cảm thấy có chút kì lạ. Cậu nghĩ một chút, tự nhiên đỏ mặt.

“Chị! Em nói là nói cô ấy ngủ giường của em. Bởi vì phòng em đầy đủ đồ dùng hơn, chăm sóc cô ấy cũng tiện hơn...Không có ý gì khác đâu!” Cậu vội vã giải thích.

“Chị cũng có nói em có ý gì khác đâu~” Văn Văn cười thầm trong lòng.

Xem ra cậu nhóc vẫn đơn thuần quá, lại còn xấu hổ nữa (*^_^*)

###

Sắp xếp cho Hàn Hàn xong xuôi, Văn Văn liền trở về nhà.

Tiểu Khải kéo ghế đến bên cạnh giường, nắm lấy tay Hàn Hàn.

“Còn đau đầu không?” Cậu dịu dàng hỏi han.

“Đỡ hơn rồi.” Hàn Hàn yếu ớt trả lời.

“Chuyện này...Mình không thể không nói, cậu đừng lấy làm phiền nhé.” Đại Ca Xử Nữ không nhịn được bắt đầu lên lớp Hàn Hàn.

“Mình biết cậu định nói gì...Sau này mình không uống say nữa đâu.” Hàn Hàn sợ hãi nhận lỗi.

“Không chỉ là không uống say, mà là không được phép uống rượu, nghe rõ chưa? Con gái một thân một mình nửa đêm ăn mặc như thế chạy ra ngoài, nhỡ gặp phải người xấu thì làm thế nào? Cậu có biết vừa nãy mình lo cho cậu lắm không? May là cậu đến đây chứ không phải đi đâu khác.”

“Ừa, mình xin lỗi...” Hàn Hàn lí nhí đáp. Cô vẫn không dám nhìn cậu.

“Được rồi không nói nữa, cậu mau ngủ đi...Cần gì thì gọi mình.”

Tiểu Khải thấy cô có vẻ không muốn nói chuyện liền chỉnh lại gối, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho cô, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài

Một lúc sau, Tiểu Khải đang đọc sách trong phòng khách thì nghe thấy tiếng thút thít vọng ra từ trong phòng ngủ bên cạnh. Khẽ khàng qua đó mở cửa, cậu thấy Hàn Hàn nước mắt dàn dụa ngồi trên giường, giống như cô bé con bơ vơ yếu đuối.

“Sao lại khóc rồi?” Tiểu Khải ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng vỗ vai.

“Mình nhớ mẹ lắm...” Hàn Hàn nức nở nói qua làn nước mắt.

“Ngày mai mình đưa cậu đi tìm mẹ được không nào...” Tiểu Khải an ủi cô.

“Không tìm được đâu...Bốn năm trước...mẹ đã...không còn nữa rồi...”

Hàn Hàn úp mặt vào hai tay, khó khăn nói ra lời cô dằn xuống trong tim đã rất lâu.

“Mình xin lỗi, mình không biết...”

Tiểu Khải xót xa ôm cô vào lòng, dịu dàng vỗ lưng cô cho qua cơn nấc.

 “Không sao, không trách cậu được. Thực ra lần trước ở nhà cậu mình cũng định kể rồi...Mình thực lòng muốn bỏ qua những chuyện này, nhưng sao khó quá...” Hàn Hàn dụi nước mắt, “Cậu có muốn nghe tiếp chuyện của mình không?”

“Mình muốn. Tất cả mọi thứ của cậu mình đều muốn biết.”

Tiểu Khải đỡ Hàn Hàn nằm xuống, sau đó lặng lẽ ngồi ở đầu giường nghe cô kể lại.

Hàn Hàn thở dài, trong lòng hoang mang bắt đầu kể:

“Từ ngày ba mẹ li hôn, mẹ chẳng bao giờ cười. Mẹ luôn bận rộn làm việc, chỉ thỉnh thoảng mới ở nhà, những lúc đó thường thích ngồi một mình ngẩn ngơ. Lúc đó dì Ngô vẫn làm ở nhà mình, sẽ có lúc trò chuyện khuyên bảo mẹ. Mà lúc đó mình vừa mới lớn, không thể hiểu nổi cuộc li hôn của họ, lại càng hoảng sợ và thấy căm hận. Cho nên mình luôn lãnh đạm với mẹ... Mình không thể quên ngày đó, mẹ đi Thượng Hải công tác, lúc sắp đi mẹnói: ‘Hàn Hàn, sắp nghỉ hè rồi, mẹ đưa con đi Châu Âu du lịch nhé?’. Mình còn chẳng thèm nhìn mẹ, lạnh lùng buông một câu: ‘Mẹ đừng giả vờ quan tâm đến con, mẹ mau đi đi. Con không cần mẹ.” Mình nghe thấy tiếng mẹ thở dài, im lặng một hồi rồi nói: ‘Đợi mẹ trở về, chúng ta cùng nói chuyện sau vậy.’ Sau đó mẹ lên xe...Không ngờ, đó lại là lời cuối cùng mẹ nói với mình... Trên đường đến sân bay, mẹ đâm phải một chiếc xe tải, lúc đó...”

Nói đến đây, Hàn Hàn đã khóc không thành tiếng.

Tiểu Khải ngả người xuống ôm lấy cô bé. Cậu không biết phải nói gì để an ủi cô, chỉ có thể dùng hơi ấm của vòng tay để xua đi sự lạnh lẽo cô đơn trong tim cô.

“Bốn năm rồi, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, mình đều không thể tha thứ cho bản thân.” Hàn Hàn hít sâu một hơi, tiếp tục nói, “Tai trái đeo một chiếc khuyên là để nhớ đến mẹ, cây thánh giá là để cầu nguyện cho mẹ trên thiên đường, cũng là để mình tự xám hối...Nhưng mà, có lẽ mẹ không bao giờ tha thứ cho mình đâu, nếu không thì tại sao mẹ chưa lần nào trở về trong giấc mơ của mình chứ?...”

“Không đâu Hàn Hàn, mẹ không trách cậu đâu! Đây không phải lỗi của cậu.” Tiểu Khải nhẹ nhàng dỗ dành cô.

“Cho dù thế nào đi nữa, đây cũng là nỗi hối hận cả đời mình không thể bù đắp được... Lần trước đi nhảy Bungee, là muốn thử quên đi những chuyện này, nhưng mà, mình không làm được...Lúc đầu ba còn bỏ thời gian ra ở bên mình, an ủi mình, nhưng rồi cũng chỉ biết mua cho mình những món quà đắt tiền, hàng tháng gửi tiền vào tài khoản. Dù sao ông ấy cũng có một cuộc sống mới, gia đình mới...Mình cảm giác mình cứ như là kẻ dư thừa, chỉ là gánh nặng của mọi người mà thôi... Tiểu Khải, nếu như hôm nay không uống rượu, mình cũng không đủ dũng cảm để nói ra những lời này. Cảm ơn cậu chịu nghe mình nói lâu như thế, mình thực sự...”

Có lẽ là khóc đến kiệt sức rồi, còn chưa nói hết câu, Hàn Hàn đã thiếp đi vào giấc ngủ.

Tiểu Khải vẫn không rời đi, cậu dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn.

“Ngủ ngoan nhé. Từ nay về sau, cậu không còn cô đơn nữa, bởi vì mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”

Tiểu Khải âm thầm tự nhủ trong lòng. 

评论(1)
热度(1)